Chiều về, đi giữa con đường hai bên lúa reo vui, vẫy chào mừng đón đứa con trở về làng quê. Xôn xao gió hát đưa hương lúa lên đòng ngòn ngọt nghe như đang tan lịm dần trong nhung nhớ, yêu thương, kỷ niệm. Khẽ cúi xuống, nhẹ nhàng ngắt một bông lúa cho vào miệng để cảm nhận rõ hơn. Tưởng như dòng sữa mẹ dịu hiền thuở nào đã nuôi con lớn khôn. Tưởng như sắt son của tiếng ru dìu dịu, man mác chảy trôi nơi này. Tưởng như hương thơm ấy chảy suốt mùa màng, kênh rạch, qua không gian, thời gian, qua muôn cánh đồng mà dạt tới mai sau.
Người nông dân thương lúa từ khi sắc xanh mới lấm tấm lên non ruộng mạ. Thương bằng những chăm chút, tưới tắm dòng nước cho đến khi một màu xanh mướt mát phủ tràn, nhuộm kín. Mạ non dâng lên thứ hương khởi sắc, ban đầu, tươi mới, tinh khôi ngậm ướp ngàn sương. Quyến rũ nhất có lẽ là hương lúa đương thì con gái. Lúa lên đòng, nõn nà, mơn mởn hình sắc và ngọt lịm hương thơm. Lúa ngậm sữa tựa như mọi tinh túy của đất trời, nắng gió, mưa sa được gom nhặt, kết tinh thanh khiết trong một mùi hương vừa e lệ e ấp, ý tứ vừa đăm đắm, nồng nàn.
Cánh đồng ngợp sắc vàng, màu của trù phú, ấm no, viên mãn trong từng nụ cười, niềm hân hoan của bố, của mẹ, của ông, của bà. Lúa chín – hương thơm tròn đầy, nguyên vẹn, đậm đà vị đất đai, vị hương đồng gió nội như tưởng thưởng công chăm sóc của người. Đồng quê rộn rã tiếng nói cười, âm thanh của mùa vui nhộn nhịp theo bước chân ra đồng gặt lúa. Những gánh lúa nặng trĩu bông lúa ươm nắng trở về cùng khúc hoan ca rỡ ràng.
Lúa thủy chung, một đời vẫn vẹn nguyên nỗi sắt son vun vén cho người, cho ruộng đồng. Trải qua một hành trình kết hạt, đến khi theo chân người về nhà, lúa vẫn gom sức lực, chắt chiu những gì còn lại bằng gốc rạ ngả xuống bón cho mùa sau.
Lũ trẻ con lại say trong mùi thơm của rơm rạ, của khói đốt đồng lan tỏa mỗi chiều. Đứa nhỏ nào gửi lại tuổi thơ mình nơi trò chơi trốn tìm, đuổi bắt, lăn lê say mê cùng những đống rơm mới được gom về sân hay cây rơm mới được dựng nơi gốc nhà để chiều nay rưng rưng trở về ngang qua hương lúa, nghe thầm thì cây lúa nhắc chuyện ngày xưa.
Hương lúa cứ như chảy trong từng huyết quản, giản dị, thân thương mà gắn bó nghĩa tình. Ta có thể đi xa ngút ngát nhưng chẳng thể nguôi quên hương lúa lên thơm mỗi ngày. Nên bước chân cứ tự nhiên đưa ta trở lại, quê hương đang rộng mở vòng tay đón chào đứa con ùa vào lòng quê mẹ mênh mang mà nghe hương lúa trở mình…
Huệ Hương